21 tháng 1, 2010

Thắng cảnh Huế

1. Kinh thành
Mù sương non nước kinh thành,
Bên song thêu lại bức tranh cội nguồn.
Hoàng cung dõi ánh trăng suông,
Ngựa xe một thuở vui buồn cỏ rêu.

2. Sông Hương
Chiều buông sợi nắng liêu xiêu,
Níu hồn sông núi, khói chiều nao nao;
Trên sông tiếng sóng rì rào,
Ngữ ngôn rơi rụng, vô thanh tự tình.

3. Chùa chiền
Hai trăm năm mộng - đế kinh,
Tiếng chuông thức giấc, ân tình gió lay.
Tâm nơi đây, cảnh nơi đây,
Ai người du tử, tỉnh say phố vàng.

4. Lăng miếu
Nỗi niềm con nước lang thang,
Dạo quanh lăng miếu, chảy tràn biển dâu.
Sông thơm đứng lặng bên cầu,
Bóng mây hồng tía vẽ màu tà dương.

5. Bến Ngự
Ngậm ngùi một thuở quy hương,
Thuyền neo Bến Ngự khói sương dặt dìu,
Sáo đàn vẳng khúc cô liêu,
Mái nhì, mái đẩy tiễn chiều qua sông.

6. Phú Văn Lâu
Thương quê sợi khói phiêu bồng,
Dòng xanh in bóng sắc không nhạt nhoà,
Ai hồn chí sĩ trăng pha,
Buông câu vận nước! mù sa đế thành!

7. Kim Long
Vườn xưa sương đậu long lanh,
Lục trong ký ức thêu tranh tặng người.
Khói mây dải lụa bên trời,
Hàng cau, hương bưởi dệt lời mẹ ru.

8. Vỹ Dạ
Gió lùa khóm trúc vi vu,
Thong dong đếm bước khách du mơ màng,
Đò trăng Vỹ Dạ mênh mang,
Bài thơ trác tuyệt khuôn vàng dấu chân.

9. Tình sử
Ngùi thương chiếc bóng Huyền Trân,
Rời xa lầu ngọc, hoá thân sử tình,
Trên sông vọng khúc Ưng Bình;
Cánh buồm viễn xứ, lặng thinh chân trời?

10. Bức tranh thêu
Lãng du dòng chảy đầy vơi,
Len vào hưng phế, nỗi đời chiêm bao,
Vẽ thêu mộng ước xưa nào,
Nét hoa, sắc lá mời chào tri âm!

11. Nỗi niềm
Đường thêu, con chữ lặng thầm,
Trăng Hoàng Cung gợi chữ tâm, khối tình!
Tặng người bọt sóng phiêu linh,
Tặng ai lướt nhẹ phù sinh dòng buồn.

12. Nhặt cỏ vườn trăng
Hoá văn sợi khói hoàng hôn,
Vườn trăng thơm ngát tự nguồn nước xao,
Sông thơ con nước thì thào,
Thông reo đỉnh Ngự, lá chào mặc nhân./.

(Mn biên tập theo Nhặt cỏ vườn trăng của XQ Cố đô)

7 tháng 1, 2010

Đoản khúc vô đề

Đoản khúc 1
Ngày ký ức đã mù mờ thế thái
Nẻo gần xa
khuất lấp cuộc nhân sinh
Khói sương chiều
nghểnh ngãng cái nhục vinh
Mây theo gió ra biển khơi tít tắp
Lúc ngó xuống cơn mê dài vụt mất
Ngẫng đầu lên bỗng thấy
thoáng hư như
Hậu đình hoa đâu phải khúc riêng tư
Khi tình khép trí tâm thôi vọng động.
Đoản khúc 2
Bàn tay mở, lung linh vầng nhật nguyệt,
Khép bàn tay, huyển ảo chuyện sâu nông.
Cuộc phù sinh kim cổ hóa hư không
Tâm an trú nơi lều tranh phố cũ.
Miên

Phôi pha

Râu từng sợi và tóc
từng sợi bạc
Tháng ngày xa, sương khói cũng bay xa
Dòng sông xưa giờ bỗng đã phôi pha
Còn chăng nữa mong manh từng chiếc bóng
*
Ai ngồi lặng nghe xôn xao cuộc sống
Nhìn thế nhân hối hả chuyện áo cơm
Hỏi bao giờ quay trở lại cố sơn
Cho mây trắng đùa vui ngoài song vắng
*
Ai chới với nơi muôn trùng lớp sóng
Rồi u mê lẫn lộn cuộc phù sinh
Thấy mơ hồ tăm tối cõi vô minh
Tuồng như thật và tuồng như không thật
*
Ai lạc lõng trong phố phường tất bật
Cứ ngây ngô hát đoản khúc vô thanh
Dưới đêm trăng, trước những cặp mắt xanh
Rồi lặng lẽ, nửa nụ cười gượng gạo
*
Ai chao đảo giữa Tình Đời, Ý Đạo
Trí bất minh và tâm bất tại yên
Có nhiều khi thanh thản chợt ưu phiền
Lúc đối bóng tóc râu từng sợi bạc
*
Ai sảng khoái nâng ly cao tiếng hát
Vỗ bụng rau, ngất ngưỡng thú tiêu dao
Gối cỏ sương tiêu sái cuộc trần lao
Cười ha hả bên trời, râu tóc trắng.
Miên Như

Nhạt nét hào hoa

Kể từ bẻ phấn, quẳng nghiên,
Gói trang sách cũ, bó thiên chương vàng.
Kể từ vó ngựa lỡ làng,
Trăng thong dong suối, mây lang thang đồi.
Bên sông bóng hạc chiều vơi,
Nắng gầy đỉnh Ngự, phụng rời rã sương.
Tìm vui đá sỏi công trường,
Hào hoa nhạt nét, phong sương ngất trời.
Lục trong ký ức mù khơi,
Dấu hài kỷ niệm, một thời phôi pha.
Bút nghiên, duyên cũ nhạt nhoà,
Góc hiên lẫn lộn cỏ hoa thế tình.
Đôi khi cảm nghĩa nhân sinh,
Tạc thù chén bạn, chén mình nồng cay.
Ra về lãng đãng men say,
Nửa đêm tỉnh giấc tháng ngày gần xa.
Đôi khi thèm tiếng chim ca,
Lên non bỏ lại âm ba muộn phiền.
Ra đi rừng núi bình yên,
Quay về phố thị đã im lìm rồi.
Gương trăng trở giấc rạng ngời,
Thềm xưa mấy giọt sương rơi mơ hồ.

Miên Như

Tam thiên bổn mạng

Tam thiên bổn mạng nói năng
Tam bành lục tặc chi bằng lung tung
Tan đoài mà chẳng tỉnh đông
Tỉnh điên một thuở, giếng nông dây dài
Hài đen gương trắng trang đài
Ba voi điểm lại một vài gió bay
Nhớ xưa mẹ dạy như dzầy
Rằng đêm là ấy, rằng ngày là đêm
Chuồn chuồn bay thấp thì thêm
Bay cao thì bớt, cánh mềm thì rơi
Bút nghiên chữ nghĩa lơi khơi
Đồ bành, đồ cổ, đồ chơi quá chừng
Có khi nói, có khi đừng
Xoa tay chép miệng tưng tưng ơi ngài
Rằng môn, sắn cũng như khoai
Tương bần, rau muống chấm hoài răng ê
Ngày buồn thượng đáo sơn khê
Rửa tay, gối đá khúc nghê mơ màng
Hứng men vỗ khúc tàng tàng
Tào lao bè bạn, càm ràm vợ con
Nửa đời chen giữa sơn non
Bây giờ điểm lại chon von sơn già
Gấm hoa, lủng củng lủng cà
Đười ươi ốt dột, còn ta ngợm người
Khùng điên hát thiệt, nói chơi
Ba tài góp nhặt, khóc cười u oe
Đông tàn còn vọng tiếng ve
Mười lăm Kiều Thuý lạnh se gió mùa
Ba mươi mấy, kẻ thích đùa
Và bao nhiêu nữa, trâu lùa ruộng hoang.

Hê hê hề.
Huế, 24/8/2005
Ông Đồ Bành