26 tháng 12, 2009

Trả phố cho em

Phố Cao nguyên buồn, anh trả lại cho em.
Dẫu thương lắm nhưng đành lòng từ giã
Bời vì anh không quen đời hối hả
Nén lòng buồn anh trả lại cho em

Vẫn biết rằng xa rồi anh sẽ nhớ
Nhớ dáng em hiền và nhớ phố thân thương
Để có chiều anh ray rức, vấn vương
Rồi ngớ ngẩn tìm em, tìm vô cớ
Cứ tìm hoài cho đời thêm bỡ ngỡ
Nỗi ưu sầu, nuôi mãi một vần thơ.

Và có lúc anh nhớ rừng nhớ suối
Nhớ những chiều trên phố vắng mưa rơi
Lúc xa em chưa nói được nửa lời
Bao thương nhớ anh riêng mang về biển

Xa anh rồi em sẽ buồn, anh biết
Nhưng thương anh, mong rằng em đừng tiếc
Anh phải về, về với biển thân yêu
Để rồi Nhớ - Nhớ em - Nhớ rất nhiều!

Nơi xa xôi anh sẽ có những chiều
Réo gọi mãi tên em trong tiếng sóng
Nhưng mênh mông không một lời vang vọng
Tiếng kêu gào lan mãi với mênh mông

Lúc xa em anh sẽ nhớ vô cùng
Nhớ và tiếc những chiều thu hiu quạnh
Phố Cao nguyên gió về tràn hơi lạnh
Ướp tim hồng tê tái cả mùa đông

Anh muốn xin em một chút lạnh lùng
Khi đón nhận phố buồn anh trả lại
Chỉ xin em là nguồn thơ mãi mãi
Anh mang về hòa nhập với biển xanh

Chia tay em, anh muốn tỏ ngọn ngành
Lúc quyết định trở về không tiếc nuối
Bởi phố này là của rừng của núi
Mà lòng anh là của biển bao la.

Xuống miền xuôi anh vẫn sống xa nhà
Nên rất nhớ - Nhớ em và nhớ núi
Nhớ những lần bên anh em gần gủi
Nét dịu hiền và tiếng nói thân thương

Mai xa em anh mới thấm nỗi buồn
Đến thăm em - Đâu nữa lúc chiều buông?
Anh sẽ mượn vần thơ gửi về em - Em nhé
Và mong rằng... Em vẫn nhớ anh luôn.

Tháng 9/1985
Ngày giã từ BMT

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét